Title: CÓ MỘT KẺ KHỜ….
Author: Di
Rating: K
Paring: KrisTao
Disclaimer: Câu chuyện và suy nghĩ là của kẻ khác nhưng tác phẩm này là của tôi.
Summary: Người ta nói không sai, anh – Ngô Diệc Phàm là một kẻ khờ, và kẻ khờ đó không thể sống khi thiếu chàng thiếu niên tên Tử Thao kia, “nhất định không thể sống thiếu em”.
* * *
Nếu như Tử Thao sống chỉ vì muốn được nhìn thấy Thế Huân, muốn là một bức tường vững chãi phía sau lưng người tên Thế Huân kia, và sẽ chỉ mãi hướng về cậu ta thì Ngô Phàm cũng vậy, suốt đời suốt kiếp cũng sẽ chỉ hướng về một mình Tử Thao, cái tên Hoàng Tử Thao đã khắc lên trái tim vốn đã bị giày xéo của anh. Người ta nói không sai, anh – Ngô Diệc Phàm là một kẻ khờ, và kẻ khờ đó không thể sống khi thiếu chàng thiếu niên tên Tử Thao kia, “nhất định không thể sống thiếu em”.
* * *
“Nếu như không có em”, anh sẽ không thể thở nổi, mở mắt đậy không thể với lấy chiếc điện thoại rồi soạn một tin nhắn chúc buổi sáng cậu, mùa đông đến không thể dặn cậu nhớ mang lấy áo ấm, không thể nhìn vào bức ảnh cậu bé mỉm cười tươi tắn cầm một cây kem và ánh mắt rạng rỡ như ánh mặt trời mà cười lên đầy nhớ nhung cùng một chút hy vọng về một tương lai mà anh được ôm lấy cậu, được hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Một ngày của anh sẽ chỉ là một chuỗi hành động ăn, ngủ, làm việc như một cỗ máy chứ không phải là tràn ngập hình ảnh cậu trong đầu. Anh chỉ có thể mỉm cười mà tự trách mình vì sao lại đặt cậu sai vị trí, cậu chỉ có thể ở trong trái tim anh mà thôi.
“Nếu như không có em”, có thể anh đã là một gã đàn ông mà ở bên cạnh biết bao người đàn bà xinh đẹp, anh sẽ có một cô bạn gái, sẽ ôm lấy cô ấy, sẽ nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy nhường nào, sẽ mua cho cô ấy những thứ đồ mà cô ấy thích, mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn cô ấy ngủ, sẽ có lúc giận hờn cùng cãi vã nhưng không sao, như vậy mới chính là tình yêu, chứ không phải như bây giờ, ừ, anh yêu cậu nhưng anh không thể nào mở miệng nói yêu cậu như thế nào, không phải lén nhìn cậu mỗi khi hai người đi chung, không phải có một cuộc sống mệt mỏi cùng dằn vặt như thế này. Bởi vì cậu, anh không ít lần tự đánh bản thân phải biết nhẫn nhịn, tấm chân tình này chỉ mong cậu một lần thấu hiểu.
“Nếu như không có em”, anh đã không phải đau đớn giả vờ say để thú nhận rằng anh yêu cậu, cậu ngỡ ngàng, anh biết, nhưng cậu đã không nói gì, một chút rung động trong ánh mắt cậu cũng không có, cậu chỉ xem lời nói của anh như một câu đừa bỡn, anh biết, và rồi ngay ngày hôm sau anh đã lại phải giả vờ như không có chuyện gì, “anh không nhớ gì cả”, phải, là anh cố tình không nhớ gì cả hay là cậu cố không nhớ gì cả. Lần đầu tiên anh khóc một cách ngu ngốc, cậu không biết, anh mơ màng say xỉn đến mức mất hết lý trí, anh đã lên giường cùng một cô gái nào đó, không một cảm giác gì đến với anh. Rốt cuộc anh cũng chỉ là kẻ chỉ biết giả vờ không có chuyện gì. Là do cậu hay do anh? Anh xin lỗi, là do anh tất cả.
“Nếu như không có em”, anh đã không phải nhìn thấy cậu cùng một cậu chàng nào đó thân mật. Cậu ta là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, làn da trắng cùng thân hình cao ráo cân đối. Cậu nói rằng đã yêu cậu ta rất nhiều, muốn là một bức tường vững chãi ở phía sau bảo bộ cậu ta. Cậu bảo “anh, anh ủng hộ em chứ, đúng không, em rất yêu Thế Huân mà” Anh phải làm sao nữa đây, anh chỉ có thể cười mà bảo rằng ủng hộ cậu, cậu không nhìn thấy tia đau thương hiện lên trong đáy mắt anh. Phải, anh giấu, anh giấu tất cả rồi tự làm đau chính trái tim từng đau đớn của anh, anh cố nén nó lại trong lòng bàn tay mình để cậu không phải thấy nó đập liên hỗi khi bên cậu. Rốt cuộc cậu không nhìn thấy gì cả. Không thấy gì cả.
“Nếu như không có em”, anh không phải nhìn cậu đau khổ khóc trên bờ vai anh mỗi khi cậu cùng Thế Huân kia cãi nhau, không phải nghe những chuyến đi chơi hạnh phúc, rồi nụ hôn đầu nồng cháy, rồi những cái ôm siết chặt. Anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc đau đớn này lại, anh rất ghen tị với Thế Huân, cậu ta có tất cả mọi thứ anh muốn, anh chỉ muốn chạy đến và giành lấy cậu, đưa cậu rời khỏi đây nhưng anh không thể, anh biết là cậu yêu cậu ta, yêu rất nhiều, và cậu ta cũng rất yêu cậu. Anh vốn không là gì trong mối quan hệ kia. Anh không thể ích kỉ vì chính mình mà khiến cậu đau khổ. Đó không phải là tình yêu.
“Nếu như không có em”, trong đêm tối, anh không biết mình đã nói câu ấy bao nhiêu lần. Nếu không có cậu anh đã là một ai đó khác anh bây giờ. Không có cậu anh cũng không phải tự ôm lấy mình cảm nhận cái lạnh len vào tận trái tim anh cùng những ly rượu lạnh và đắng ngắt quyện lại thành một hình trái tim xấu xí trong cái vỏ bọc hào nhoáng mà mọi người kể cả cậu vẫn luôn nhìn thấy mỗi khi mặt trời lên cao. Anh không biết mình phải như thế nào mới tốt nhưng thời gian này hãy để anh chìm vào thế giới của mình anh, để anh có thể trấn an bản thân rồi lại đến tìm gặp em.
“Tử Thao em biết không, có một gã khờ trên đời này, hắn ta yêu một người nhưng người đó không yêu hắn, hắn ngu ngốc lại cứ chờ đến một ngày người kia nhận ra ở phía này còn có hắn và sẽ đến với hắn. Rồi một ngày người đó đến nói với hắn rằng người đó đã yêu và người kia cũng yêu như vậy. Hắn đau khổ nhưng rồi cứ cười, cười đến phát điên. Em nói xem, hắn ngu ngốc phải không? Nếu anh là hắn nhất định từ bỏ người kia, trên đời này sẽ có người yêu anh hơn cả người kia yêu anh đúng không? Cứ cố chấp nhất định sẽ phải đau khổ, hắn đau khổ, người kia cũng đau khổ, thôi thì giải thoát cho nhau.” Phải, Tử Thao này, kẻ khờ đó cậu có nhận ra hắn không, anh đã nghĩ, anh tốt nhất nên quên cậu, anh nên rời khỏi đây một thời gian, anh sẽ tĩnh tâm mình rồi sẽ trở về tìm cậu, anh và cậu lại là những người anh em thân thiết. Cậu hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc. Anh sẽ không quên rằng anh đã từng yêu cậu, rất rất nhiều.
Ngô Diệc Phàm.
* * *
THE END.