Title: Lời tỏ tình của mùa thu
Author: ♥ ♥ Lê•Quắn™
Rating: K+
Pairing: KaiSoo
Category: hường phấn, ? Ending (hồi sau sẽ rõ)
Disclaimer: KaiSoo không thuộc về au nhưng số phận của họ do au định đoạt.
A/N: Mối tình đầu tiên luôn rất đẹp, tôi cũng có một mối tình như vậy. Nó nhẹ nhàng như bông hồng nhưng lại cũng rất dễ vỡ. Luôn luôn nhớ về nó, bởi mỗi lúc bạn cần tôi, chỉ cần một câu nói của bạn, tôi sẽ từ bỏ tất cả và chạy đến bên bạn, mối tình đầu của tôi…
Summary: Câu chuyện xung quanh mối tình đầu tiên của Kyung Soo và Jong In năm cuối cấp 3. Mỗi chap là một câu chuyện riêng của họ, những người đã trao cho nhau trái tim vào những ngày cuối cấp. Toàn bộ fic là những câu chuyện nhẹ nhàng xuyên suốt 9 tháng, năm cuối trung học.
“Tình đầu thực sự đau đớn, mối tình đầu tựa như cơn cảm sốt, bởi sau những dại dột, anh sẽ trưởng thành hơn, bởi tình yêu đầu không bao giờ có thể bền lâu. Tình yêu đầu mong manh như cơn gió, anh không thể có được dù anh đã trao yêu thương quá nhiều”
Chapter 1: Dạo đầu
Dạo quanh công viên một vòng, trong lòng Jong In đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu ngồi trong quán cà phê và thưởng thức ly Americano của mình. Đúng là chỉ có người lớn mới có thể cảm nhận được hết mùi vị của cà phê, còn trẻ con thì chỉ thấy nó đắng ngắt mà thôi. Nghĩ đến đây, Jong In lại thấy buồn cười, ngày trước cậu cũng vậy, cũng đã từng thề rằng sau này lớn lên sẽ chẳng bao giờ bỏ tiền ra để uống thứ đắng ngắt này. Jong In cười nhạt, lắc đầu nhẹ, rồi từ ngoài cửa hàng xuất hiện bóng dáng quen thuộc với cậu:
– “APPA!!!”
Cô nhóc gọi lớn khi nhìn thấy cậu, Jong In vui vẻ dang tay đón cô con gái bé bỏng vào lòng, cọ mũi mình vào mũi nó:
– “KyungMi hôm nay đi học có ngoan không?” – cậu nói bằng giọng mũi
– “Có ạ, hôm nay con được 3 điểm 100, còn được cô giáo khen ngoan nữa đó appa à” – con bé trông rất dễ thương
– “Con của appa giỏi quá! Để appa gọi kem thưởng cho con nhé ? »
– “Nae” – con bé hí hửng – “Mà appa này…”
– “Sao con?”
– “Bà nói ngày trước appa học không giỏi đấy, thế hồi nhỏ appa có được nhiều điểm 100 như con không?” – cô bé mở to tròn đôi mắt
– “Ừm…cái đó thì…cũng không nhiều lắm con à” – cậu cười cười
– “Vậy là con gái giỏi hơn ba à?” – KyungMi lên tiếng
– “Ừm, tất nhiên rồi, thôi con ăn kem đi, không kẻo chảy hết mất” – cậu dịu dàng
Ngày trước Jong In học đâu có giỏi giang gì, đó là nếu không muốn nói là thằng cá biệt lười học nhất của trường. Jong In ngường ngượng khi nghĩ về điều này, thế ai là người giỏi nhất nhỉ? Jong In mông lung nghĩ về những gương mặt ưu tú đã từng gặp trong suốt khoảng thời gian đó, và rồi cậu bắt gặp một người hyung ngày trước. Jong In mỉm cười như đó là một việc đã có trong tiềm thức, khi nghĩ về anh. Ôi…những năm tháng ấy.
.
.
.
.
.
Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Do Kyung Soo. Hiện tại đang học năm cuối của một trường trung học ở Seoul. 18 tuổi nhưng chưa hề có một mối tình vắt vai, một phần là do ngoại hình không có gì làm nổi bật, phần còn lại là do gia đình tôi có chút kì quái. Từ hồi tiểu học, các bạn nữ mỗi lần tới nhà tôi chơi đều bị dọa cho chết khiếp. Xin giới thiệu, bố tôi là đạo diễn phim truyền hình, tuy vậy, phim của ông chưa bao giờ thành công hay giành được giải thưởng lớn gì, vậy nên kinh tế nhà tôi vẫn vạn phần lẹt đẹt. Mẹ tôi lại không đi làm, ở nhà nội trở, nếu có việc gì lại xắn tay lên giúp đỡ bố. Bà rất thương yêu các anh em tôi, ngoại trừ mỗi việc bà rất thích hát, hát mọi lúc mọi nơi dù giọng hát của mẹ tôi có hơi…thì bà là một người mẹ tuyệt vời. Gia đình tôi có hơi đông con cái, mỗi người một vẻ khác nhau, cách nhau chỉ một tuổi và họ cũng là lí do đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có người yêu. Nhớ lúc còn ngạo nghễ, rủ mấy đứa bạn cùng lớp tới nhà chơi, cuối cùng chúng nó bị đám anh trai tôi hút hồn hết. Sơ lược nó là thế này:
– Anh cả của chúng tôi: Do Yifan, kiểu anh mẫu mực mà tôi có, anh có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực sự lại bị khùng khùng bên trong. Là người có tiếng nói nhất trong nhà.
– Anh hai: Do Luhan, dưới quyền anh cả, trên vạn người dưới một người. Có khuôn mặt baby nhưng thực sự lại rất menly, chu đáo với các em. Tuy vậy, đôi lúc lại rất…nữ tính.
– Anh ba: Do Junmyun, người anh thân thiết nhất với tôi. Nếu anh cả và anh hai đều menly thì anh ba thực sự mẫu mực giống như một người mẹ, anh ba rất chu đáo và luôn có trách nhiệm.
– Anh tư: Do Chanyeol, theo tôi anh tư là người đẹp trai nhất trong các anh em. Thân hình cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, tuy vậy lại rất tưng tửng và đôi lúc là ngớ ngẩn.
– Và hai anh em sinh đôi khác trứng: Do ZiTao là người chui ra sau nên nó được làm hyung. Nó thực sự là một tên sát gái, lũ bạn tôi đứa nào cũng chết mê chết mệt cái chiêu trò cũ rích mà tôi phát chán với nó. Dù vậy, nói thực ra thì Tao cũng có hấp dẫn hơi tôi.
Quay lại với trường học, 4 người anh trước của tôi đều học ở ngôi trường này nên tất nhiên, tôi và Tao cũng vậy. Nhưng nó học lớp khác tôi, Tao không phải là học sinh khá của trường, và tôi vui vì điều đó. Ít nhất thì tôi cũng có thứ gì đó để so sánh với Tao: tôi – Do Kyung Soo, là học sinh giỏi nhất trường, hội phó hội học sinh của trường. Nói thế không phải vì trường tôi không có ai thông minh, mà là vì tôi quá xuất sắc (=”=), chứ học sinh cá biệt kể ra cũng không ít.
Kim Jong In, cậu ta chính là học sinh cá biệt nhất của trường. Mỗi ngày đến lớp, cậu ta chỉ có ngủ, ngáp, rồi lại ngủ. Sách vở thậm chí cũng không mang theo. Cậu ta không có bạn, cũng chưa từng nói với ai câu gì. Nếu như không có thầy giáo gọi lên trả bài, có lẽ ai cũng nghĩ cậu ta bị câm. Vì thế nên, tôi đặt biệt danh cho cậu ta là “Người bất khẩu”. Tôi cũng như mọi người, chưa bao giờ chạm trán, thậm chí là nhìn thẳng vào mắt của “Người bất khẩu”. Cậu ta sống khép mình ở cuối lớp, không màng đến học tập hay bất kì các hoạt động nào khác. Là lớp trưởng, tôi cũng thấy khó chịu thay. Bực mình hơn nữa là lại chẳng ai dám nói gì cậu ta. Họ bảo rằng “Người bất khẩu” mồ côi cha từ nhỏ, mẹ cậu ta là đĩ điếm, suốt ngày cặp kè hết người đàn ông này đến người đàn ông kia. “Người bất khẩu” suốt ngày ở ngoài đánh nhau, uống rượu, hút hít, đua xe, đánh bạc,… Thầy cô cũng đành bó tay với tên cứng đầu này.
Nói về tên cá biệt này cũng đủ rồi, dù gì cậu ta cũng không phải gu của tôi, sẽ không nhắc tới nữa. Hãy nói tới chuyện tương lai đi. Tôi đang chuẩn bị cho một cuộc thi lớn tại trường, vừa khai giảng xong, trường đã tưng bừng chuẩn bị cuộc thi văn nghệ này. Được sự cổ vũ của ba và bắt ép của mẹ, tôi đã đồng ý tham gia chương trình này. Mấy thằng anh của tôi thì luôn nhăn mặt khi lúc nào mẹ cũng ca đi ca lại bài “Em Kyung Soo sẽ đi hát, âm nhạc là nguồn sống đó các con”. Và tôi cũng tốn hết chất xám và nước bọt để thuyết phục mẹ không đi xem tôi biểu diễn, nếu không phải như thế tôi sẽ không biết mẹ sẽ làm gì tiếp theo đâu.
Lại nói về “Người bất khẩu”, hắn ta trông bí ẩn một cách khác thường, trông hắn có vẻ…cô đơn quá, không biết cuộc sống không có bạn bè sẽ trở nên như thế nào? Tôi sẽ ra sao khi nếu một ngày tên Baekhyun “mồm năm miệng mười” biến mất? Nói đến đây lại càng thấy tò mò hơn về “Người bất khẩu”, bạn muốn nói là tài năng Shelock bẩm sinh cũng được, tôi muốn biết về cuộc sống của cậu ta. Nhưng có vẻ như, cậu ta chưa một lần để ý đến tôi thì phải. Cho đến một ngày…End chapter 1.
A/N: Au đã trở lại và lợi hại hơn xưa với Longfic thứ 2 Lời tỏ tình của mùa thu – KaiSoo. Thứ lỗi vì chap đầu mới chỉ là giới thiệu các nhân vật trong fic nên quá ngắn, chap sau vào truyện sẽ tốt hơn. Mong các bạn đón đọc và tiếp tục tưởng cmn tượng.