[KaiSoo][Oneshot] Thân gửi bạn trai tôi

Title: Thân gửi bạn trai tôi

Author: AisyaTonZalani97

Editor: ♥ ♥ Lê•Quắn™

Rating: K

Pairing: KaiSoo

Length: 2546 words (English ver)

Link gốc: http://www.asianfanfics.com/story/view/205711

 

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Tuyệt đối KHÔNG ĐƯỢC mang ra ngoài bằng bất kì hình thức nào mà chưa có sự đồng ý của mình. Tôn trọng dịch giả cũng như tôn trọng tác giả.

Allowance

Description: Kyung Soo cố dấu căn bệnh của mình không muốn cho người bạn trai cậu yêu thương nhất hay biết, Jong In. Cậu biết mình chỉ còn sống được một thời gian ngắn nữa mà thôi. Từ trước tới giờ, Jong In không hề hay biết cũng như Kyung Soo chẳng bao giờ kể cho anh về bệnh tình của mình. Khi Jong In nhìn thấy Kyung Soo ngất xỉu trước mắt, anh đã vô cùng hoảng sợ. Chết tiệt. Anh gọi tên Kyung Soo nhiều lần nhưng không nghe thấy câu trả lời nào. Jong In nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện và…

Tựa đầu

D.O./Kyungsoo

Một chàng trai can đảm, mạnh mẽ, vô tư lự (happy-go-lucky) nhưng anh lại bị mắc chứng viêm nội tâm mạc do vi khuẩn từ khi mới lên 5 tuổi. Cậu trở thành người yêu của Jong In lúc cả hai đều đang còn rất nhỏ. Thế nhưng cậu lại chẳng bao giờ nói cho Jong In biết về bệnh của mình. Tình yêu cậu dành cho anh là vô tận.

 

Kai/Jongin

Một anh chàng đẹp trai và rất quyến rũ, anh là giấc mơ của biết bao nhiêu cô gái. Mặc điều đó Jong In chỉ quan tâm mỗi Kyung Soo, rất nhiều là đằng khác. Nhưng anh rất ngây thơ mà không biết rằng người mình yêu đang mắc một chứng bệnh khó chữa. Jong In dành rất nhiều thời gian để ở bên cạnh Kyung Soo, thậm chí ngốc tới nỗi mỗi tối Chủ Nhật lại đạp xe qua nhà cậu chỉ để tặng cậu nụ hôn chúc ngủ ngon.


 

 

“Kyungie-ah!” Kai hét toáng lên với Kyung Soo trong khi đang nghịch nước, còn cậu chỉ biết cười trước hành động trẻ con này của bạn trai mình.

“Đừng có gọi em là Kyugnie nữa, em có còn là trẻ con nữa đâu”, cậu bĩu môi.

“Được, anh biết rồi, anh biết rồi”. Kai gật đầu rồi nhẹ nhàng thơm lên má Kyung Soo một cái khiến cậu mỉm cười.

Mỗi tối hai người vẫn tới công viên để chơi và thỉnh thoảng đó lại là nơi để hẹn hò. Họ nằm trên bãi cỏ dưới gốc cây to lớn, rồi cùng nhau ngắm bầu trời đêm. Mặc dù Kyung Soo không hề thích nhưng Kai luôn chủ động hôn lên má cậu khoảng 10 phút. Chơi trò tình ái chán chê mải mê thì hai bạn trẻ lại dắt nhau ra về, Kai thường đưa Kyung Soo về trên chiếc xe đạp của anh. Và trước cửa nhà Kyung Soo, Kai nhất định sẽ hôn cậu, nhẹ nhàng thôi, nhưng đọng lại trên môi cậu là cảm giác ngọt lịm. Cậu nói cảm ơn anh rồi đứng tạm biệt cho đến khi thân ảnh ấy dần khuất xa.

.

.

.

Kyung Soo đóng sầm cửa lại rồi tựa lưng vào đó. Cậu luôn cảm thấy hạnh phúc khi bản thân có được một người bạn trai yêu thương cậu chân thành đến như vậy. Kai yêu chính bản thân, con người thật của cậu và Kyung Soo luôn biết ơn điều đó. Nhưng sẽ thế nào đây nếu một ngày Kai phát hiện ra rằng cậu mắc chứng viêm nội tâm mạc do vi khuẩn đã hơn 8 năm nay? Vì thế mà cậu quyết định sẽ giữ kín bí mật này, ngoài bố mẹ ra thì không ai được biết cả. Không biết đã bao nhiêu lần Kyung Soo van nài bố mẹ giữ kín nó với Kai, kể cả khi anh vừa bước ra từ nhà cậu. Bố mẹ Kyung Soo đã ngậm đắng nuốt cay mà nặn ra nụ cười nhìn con trai yêu quý đã can đảm và hạnh phúc như thế nào bên cạnh người cậu yêu. Một phần họ cũng cảm thấy tự hào vì cậu con trai duy nhất đã biết cách tự đối mặt thử thách và thậm chí nó còn là cái chết. Cuối cùng, họ cũng chịu thua Kyung Soo và im lặng trước mặt Kai.

Kyung Soo bước lên tầng trên rồi cùng ăn bữa tối với bố mẹ, tiếng cười vang khắp căn nhà tuy nhỏ. Rồi họ lại nói về những chuyện xảy ra giữa Kyung Soo và Kai, cậu cảm thấy thế nào, bla bla bli bli blo blo…Trong khi mẹ cậu rửa bát đĩa thì cha con cậu nhảy ra trước TV xem hết kênh này đến kênh khác.

“Uhmm, bố à, bố…ưm…có thể đưa cái này cho Jong In khi con đi rồi được chứ?”, cậu từ từ đưa bức thư về phía cha mình.

Ông xoa đầu cậu rồi cũng gật đầu nhận lấy bức thư. Trong mắt ông bây giờ cũng hiện ra những giọt nước đục nặng trĩu, cậu hôn lên má ông rồi bước vào trong bếp. Cậu tiếp tục thơm mẹ trước khi nói “Con yêu mẹ lắm. Ngủ ngon nhé!”.

“Mẹ cũng yêu con”, mẹ cậu trả lời rồi chà chà tóc Kyung Soo.

Cậu bước lên phòng ngủ và đưa tay bật đèn lên. Cái khoảng khắc đén bật sáng, cậu nhìn thấy một tấm bìa lớn với đầy hình ảnh chụp Kai đặt trên giường mình. Kyung Soo gãi đầu rồi tự vấn “Đứa quái nào đặt hình Jong In dễ thương ở đây thế này?”.

“Em yêu à!”, Kai bất thình lình từ đầu giường Kyung Soo ra rồi hét lên dọa cậu.

“Yah!!!! Anh-h-h-h-h! Sao anh dám? To gan nhỉ?” Cậu hét vào mặt anh cho chừa cái tội con nít.

Bố mẹ Kyung Soo đứng ở dưới tầng không nhịn được cười bởi họ biết tỏng Kai đã ở đó từ trước, chỉ là muốn khiến cậu con trai phải ngạc nhiên thôi.

“Sao anh lại làm trò này h-hả?”, Kyung Soo lên tiếng như sắp khóc. Cậu đã sợ rằng Kai sẽ nhìn thấy mình khóc khi mang trong mình một thứ bệnh tật đáng sợ. Anh ngạc nhiên rồi cũng đến ngồi xuống bên cậu “Kyung Soo à, anh xin lỗi. Anh không có ý gì đâu, chỉ là muốn em ngạc nhiên thôi mà. Anh không cố ý làm em khóc, anh xin lỗi mà, thiệt đó ~”. Anh ôm lấy eo cậu rồi kéo sát lại với mình, Kyung Soo cũng xích lại gần mà ôm lấy anh.

Kai lấy tay vuốt nhẹ nhàng trên má cậu “Shushh…shush. Ngốc ạ, anh xin lỗi”, anh tiếp tục dỗ dành Kyung Soo. Từ bên ngoài nhìn vào thì đây là cảnh âu yếm của hai bạn.

Cậu từ từ rút khỏi vòng tay anh “K-Kai, hứa với em lần sau không được đùa như thế này nữa, biết chưa?”. Anh chậm rãi gật đầu rồi một linh cảm xấu dần đến trong suy nghĩ của anh, Kyung Soo cứ như thể chuẩn bị làm điều gì lớn lao lắm.

“Anh hứa mà. Mỗi em thôi đấy, yêu em lắm Kyung Soo à”, Kai cọ mũi mình trên mặt Kyung Soo khiến cậu bất giác đỏ mặt.

Kyung Soo quay lại nhìn thẳng vào mắt Kai rồi ngốc nghếch tự hỏi Kai sẽ như thế nào nếu một ngày cậu ra đi. “Ngốc…anh yêu em”, anh khẽ nói rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào, nó nhẹ nhàng nhưng quyến rũ như chính anh vậy. Kyung Soo lại tự hỏi tại sao cậu luôn muốn có được nụ hôn này. Nước mắt đột nhiên lăn dài trên má cậu khiến Kai dời mắt chú ý “Em làm sao vậy? Anh lại làm gì sai sao?”, anh nói khi hai tay ôm trọn lấy khuôn mặt cậu.”Không, không có gì, em chỉ là…cảm thấy hạnh phúc quá thôi”, cậu nói dối anh.

Kyung Soo đã cảm thấy mệt nên cả hai quyết định leo lên giường, họ nằm trên đó và ôm ấp lấy nhau. Kyung Soo gối lên tay anh thủ thỉ một vài điều gì đó sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Cái ngày đó.

“Ungh…”, Kyung Soo mở mắt tỉnh dậy, quay nhìn người bạn trai duy nhất đang nằm bên cạnh. Cậu thực sự muốn khoảng khắc này kéo dài mãi mãi.

“Ngài Do Kyung Soo? (Do KyungSoo-sshi)” Kai lên tiếng trong khi mắt còn chưa mở ra hẳn.

Cậu giật mình rồi vội đẩy anh ra. Kai cười rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay Kyung Soo kéo cậu lại gần, đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn sáng. “Được hôn em tuyệt lắm, Kyungie à”, Kai nói giọng mũi vô cùng đáng yêu.Còn cậu chỉ biết đảo mắt và rồi chuồn ngay vào phòng tắm. Kai lại hôn cậu trước khi anh trở về nhà mình, không quên nói “Lát nữa anh quay lại”.

.

.

.

“Mạnh mẽ lên, con trai của mẹ. Con là đứa dũng cảm mà…”, mẹ Kyung Soo thì thầm làm cậu tỉnh táo hẳn. “Bố…”, cậu bất chợt gọi, “Đừng quên những gì chúng ta đã nói hôm qua nhé?”, cậu gợi bố nhớ lại bức thư tối qua cậu đưa. Ông gật đầu và rồi mắt ông lại rưng rưng.

“Kyung Soo yah!”, bên ngoài cửa nhà tiếng gọi của của Kai cứ vang lên không ngừng. Kyung Soo bây giờ mới “chính thức” bật dậy khỏi giường, cậu muốn dành khoảng thời gian cuối cùng này với người cậu yêu nhất, Kim Jong In. Cha mẹ cậu không hề muốn cậu đi gặp Kai trong khi tình trạng đang dần xấu đi, nhưng họ lại chịu thua tính cứng đầu của Kyung Soo. “Bố, mẹ. Làm ơn đi! Nốt lần này thôi. Lát nữa con sẽ gặp bố mẹ ở bệnh viện…có thể…”, Kyung Soo năn nỉ. Kai đứng ngoài cửa nhà với 2 cây kem trên tay “Người yêu nè, em không khỏe chỗ nào à?”, anh lo lắng. Cậu cố giữ thăng bằng và gắng gượng nở nụ cười nói rằng mình không sao, thế nên Kai vô tư cùng cậu đi tới công viên như mọi lần. Nhưng hôm nay họ lại đi bộ chứ không phải trên xe đạp của Kai.

Trong khi Kyung Soo thua trong trò cá cược với Kai nên phải chịu phạt đuổi theo con mèo nào đó trong công viên, anh để ý rằng Kyung Soo mỗi lúc một chậm chạp và yếu đi. Cái cách Kyung Soo thỉnh thoảng đặt tay lên ngực đã rõ ràng rằng cậu đang vô cùng đau đớn. Đột nhiên sau đó mấy giây, Kyung Soo không thể chịu thêm được nữa và ngã xuống, Kai như lao về phía ấy và đỡ lấy cậu. Anh cảm thấy lo lắng, nâng đầu cậu đặt lên đùi mình. “Kyung Soo! Kyung Soo! Em làm sao thế? Kyung Soo…tỉnh dậy đi! Làm sao thế này?” Kai bắt đầu phát hoảng, đầu anh như muốn nổ tung ra. Anh ôm lấy gương mặt cậu rồi lay mạnh cùng hét lên gọi cậu tỉnh dậy, nhưng không hề có phản ứng gì. Anh vội lôi điện thoại và nhanh chóng gọi 911. Sau khi xe cứu thương được đưa tới, anh lên xe theo lúc Kyung Soo tới bệnh viện, lúc đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu,…Kai chẳng thể ngừng la hét “Kyungie à, em không sao chứ? Làm ơn tỉnh dậy đi mà…”. Một lát sau bố mẹ cậu cũng tới bệnh viện.

Kai đứng dậy khỏi ghế ngồi rồi chạy đến ôm chặt lấy bác gái, trong tim anh sợ rằng có thể mình sẽ mất Kyung Soo mãi mãi. Bố cậu đứng lặng yên nhìn hai người trong khi nước mắt cứ thế rơi lã chã trên mặt.

“Jong In, cháu à, đã đến lúc cháu phải đối mặt với sự thật rồi. Hãy cứ để nó đi đi, được không? Nó luôn muốn cháu được hạnh phúc”, mẹ Kyung Soo lên tiếng. Anh đẩy mạnh bác gái ra và nhìn vào đôi mắt đẫm lệ đó một cách khó hiểu. “Mẹ đang nói…cái gì thế?”, anh hớ hênh. Bố mẹ cậu đã rất sốc, họ cùng cúi mặt xuống sàn nhà, biết rằng đứa con trai duy nhất cuối cùng đã sắp rời khỏi họ nhưng lại hạnh phúc bởi vào giây phút ấy nó đang vui vẻ bên người mà nó yêu thương. Bác sĩ chưa kịp bước ra khỏi phòng cấp cứu, Kai đã lao tới hỏi về tình trạng của Kyung Soo “Bác sĩ, có chuyện gì xảy ra với Kyung Soo? Em ấy vẫn ổn, đúng không? Kyungie đã tỉnh lại rồi chứ? Em ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại phải không? Đúng không bác sĩ?”, anh lo lắng đến mức không còn nghĩ được gì ngoài người con trai anh yêu thương đang nằm trong kia. Nhưng đổi lại, bác sĩ bỏ tay anh ra và rồi lắc đầu “Chúng tôi rất xin lỗi nhưng…cậu ấy đã…qua đời”. Kai không thể tin vào mắt mình, càng không thể tin vào những gì anh vừa mới nghe được. Anh hết đấm mạnh vào tường lại tự đánh bản thân mình. Bố mẹ cậu chỉ biết khóc khi nhìn Kai làm vậy.

Họ vẫn nhớ như in những lúc Kyung Soo nói rằng Kai sẽ ra sao khi không có cậu ở bên. Mẹ cậu chậm rãi bước vào nhà xác nơi có thể nhìn thấy con trai mình lần cuối, bà gần như chết đi khi nhìn đứa con trai đứt ruột sinh ra nằm lặng im ở đó, không còn thở nữa. Kai vẫn tiếp tục tự làm tổn thương bản thân anh khiến bố Kyung Soo phải ngăn cậu lại “Jong In, bác biết con rất yêu nó, nhưng bây giờ nó đã đi rồi, con không nên tiếp tục làm như vậy. Trên cao nó sẽ phải khóc rất nhiều khi nhìn con tự làm tổn thương bản thân mình, cứ để nó đi đi, sẽ tốt hơn cho nó, đến một nơi nó không còn phải chịu đau đớn vì bệnh tật…”. Ông rút ra lá thư mà cậu đã tin tưởng giao cho và đưa nó cho Kai “Cái này là của con”. Anh ngập ngừng nhận lấy nó rồi bỏ vào túi mà chưa muốn đọc.

Thứ quan trọng nhất bây giờ chính là người anh yêu thương. Anh muốn được hôn lên đôi môi đó lần cuối cùng, muốn được ôm trọn lấy cậu trong vòng tay lần cuối, muốn được âu yếm cùng cậu…Kai nhanh chóng chạy đến bên chiếc giường nơi Kyung Soo đang nằm, anh lặng nhìn bố mẹ cậu hôn tạm biệt Kyung Soo lần cuối. Anh chầm chậm đến bên nắm lấy những ngọn tay lạnh buốt của cậu, đan tay mình vào đó mặc dù cậu đã chết. Bố mẹ cậu bây giờ đã ra ngoài đứng đợi bác sĩ.

“Tại sao…tại sao hả Kyung Soo? Tại sao không nói cho anh biết hả? Anh yêu em mà, yêu nhiều lắm biết không hả? Làm ơn…sao anh có thể sống mà không có em cơ chứ? Chúng ta đã ở bên nhau biết bao lâu…Kyung Soo à, tại sao? Tại sao thế hả?”, Kai nói trong khi buông tay cậu ra rồi ngã xuống sàn nhà lạnh buốt. Anh co mình lại, trái tim quặn thắt. Một lúc sau lại lên giường nằm cạnh bên cậu, Kai ôm lấy Kyung Soo rồi lại hôn lên má cậu như ngày nào. Anh định hôn lên đôi môi ấy nhưng lại không thể khống chế bản thân phát điên khi nhìn vào gương mặt ấy. Anh hôn lên trán của Kyung Soo, nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống. Anh thì thầm vào tai cậu “Anh…muốn em biết…rằng anh yêu em rất nhiều. Anh yêu em đến nỗi một giây thiếu em cũng không được. Em sẽ mãi mãi là của anh và anh cũng thế, là của em. Ngốc này, anh yêu em. Tạm biệt.”, Kai nói trong khi hôn tạm biệt cậu.

Anh khóc rất nhiều trong suốt đám tang của Kyung Soo. Khi mọi người đã về hết, chỉ còn một mình anh ở lại, trước bia mộ của cậu. Anh thậm chí chưa bao giờ mong muốn điều này sẽ xảy ra, nhìn người yêu của mình bị chôn vùi dưới lòng đất lạnh lẽo, anh lẩm bẩm tên Kyung Soo mà khóc như chết đi sống lại. Sực nhớ bức thư ngày hôm qua bố Kyung Soo đưa cho, anh vội mở ra đọc. Đầu tiên là một bức ảnh chụp buổi hẹn hò đầu tiên của cả hai. Ngày đó, rất đặc biệt.

 

Untitled

 

 

*

Thân gửi bạn trai tôi, Kim Jong In,

Chúng ta gặp nhau khi cả hai mới chỉ 7 tuổi. Kể từ khi đó, anh luôn ở bên cạnh em kể cả khi em chẳng yêu cầu anh. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải khóc hay làm anh phiền muộn, em thành thực xin lỗi anh. Em không cố ý làm vậy đâu. Chỉ là…em yêu anh rất nhiều. Em yêu anh nhiều đến nỗi em không thể yêu ai nhiều như đã yêu anh. Em không hề mong muốn tất cả những điều này. Em không hề muốn mắc chứng viêm nội tâm mạc. Em rất xin lỗi vì không thể nói cho anh sớm hơn về căn bệnh của em. Em yêu anh nhiều đến nỗi em không thể chịu nổi khi phải nhìn anh không vui vì biết em bệnh tật. Làm ơn đừng nổi giận với bố mẹ em, em mới chính là người đáng trách vì không để họ nói ra điều đó. Em vẫn đang giữ lời hứa rằng sẽ không ôm hay hôn ai ngoài anh cho đến bây giờ!  Em vẫn đang giữ lời hứa rằng sẽ mãi yêu anh. Chỉ một mình anh thôi, em yêu anh rất nhiều, Kai. Kai, vào lúc anh đọc bức thư này, chắc em đã ở một nơi rất xa rồi. Em không còn có thể xuất hiện mỗi lúc anh cần được nữa. Em không thể có mặt và trò chuyện với anh mỗi tối nữa rồi. Một điều nữa, Kai. Hãy sống bình thường như chưa từng có em. Nếu không có em thì Trái Đất này vẫn quay, phải không? Hãy nhớ nó nhé! Bởi vì em đã, đang và sẽ luôn luôn ngay bên cạnh anh, em sẽ nhìn thấy hình bóng anh từ trên Thiên Đường. Em sẽ là vì sao sáng nhất trong đêm. Đừng lo lắng quá nhiều, Kai. Em sẽ mãi ở đây, bên cạnh anh. Em tin rằng em sẽ là một phần trong tâm trí và trái tim của anh. Kai, em yêu anh rất nhiều. Nhiều lắm, Jong In à, em sẽ nhớ tới anh khi ở thế giới bên kia. Nhất định sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau. Chúng ta sẽ gặp lại, em hứa với anh đó. Kể từ giờ em không còn ở đó nữa, anh nhớ tự chăm sóc bản thân mình. Nhớ nhé Kim Jong In, em yêu anh. Em yêu anh. Tạm biệt anh, bạn trai của em.

Từ người con trai của riêng anh Do Kyung Soo ❤

Đằng sau bức hình, Kyung Soo viết,

Em sẽ mãi yêu anh, Kai. Em sẽ mãi nhớ đến khoảnh khắc này. Bảo trọng ❤

I LOVE YOU

Kai gào tên Kyung Soo thật to trước mộ cậu. Anh không thể tin rằng người bạn đời, tình yêu và người bạn trai duy nhất của mình lại có thể ra đi như thế. Anh tự hứa rằng sẽ sống thật tốt thay phần của cậu và bản thân mãi là của Kyung Soo. Không một ai có thể thay thế hình ảnh của Kyung Soo trong trái tim anh. Anh yêu cậu. Rất nhiều.

The End.

≧✯◡✯≦ Cờ-mờ-tờ vài dòng đi ≥^.^≤ Use this: o(>﹏<)o ⇎_⇎ ♥‿♥ ◔_◔ ಠ~ಠ ❀◕ ‿ ◕❀ (✿◠‿◠) (‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ▰˘◡˘▰ ╮(╯_╰)╭ (¯¯3¯¯) o(︶︿︶)o 〒_〒 (‵o′) ヽ(`Д´)ノ (╯‵□′)(◕‿◕✿) (。◕‿◕。) o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮(‾-ƪ‾) Σ( ° △ °|||)