[KaiSoo][Longfic][K] Lời tỏ tình của mùa thu – Chap 3

[KaiSoo] Lời tỏ tình của mùa thu

 

 

Title: Lời tỏ tình của mùa thu

Author: ♥ ♥ Lê•Quắn™

Rating: K+

Pairing: KaiSoo

Category: hường phấn, ? Ending (hồi sau sẽ rõ)

Disclaimer: KaiSoo không thuộc về au nhưng số phận của họ do au định đoạt.

A/N: Mối tình đầu tiên luôn rất đẹp, tôi cũng có một mối tình như vậy. Nó nhẹ nhàng như bông hồng nhưng lại cũng rất dễ vỡ. Luôn luôn nhớ về nó, bởi mỗi lúc bạn cần tôi, chỉ cần một câu nói của bạn, tôi sẽ từ bỏ tất cả và chạy đến bên bạn, mối tình đầu của tôi…

Summary: Câu chuyện xung quanh mối tình đầu tiên của Kyung Soo và Jong In năm cuối cấp 3. Mỗi chap là một câu chuyện riêng của họ, những người đã trao cho nhau trái tim vào những ngày cuối cấp. Toàn bộ fic là những câu chuyện nhẹ nhàng xuyên suốt 9 tháng, năm cuối trung học.

“Tình đầu thực sự đau đớn, mối tình đầu tựa như cơn cảm sốt, bởi sau những dại dột, anh sẽ trưởng thành hơn, bởi tình yêu đầu không bao giờ có thể bền lâu. Tình yêu đầu mong manh như cơn gió, anh không thể có được dù anh đã trao yêu thương quá nhiều”

Chapter 3: “Người bất khẩu”

 

Những cơn mưa đầu mùa thu vẫn tiếp tục tầm tã như vậy, như thế nó sẽ chẳng thể ngừng. Kyung Soo thở dài bước nhanh qua vạch phân cách ngay khi đèn xanh còn chưa bật. Cha cậu vừa nhận được dự án của một bộ phim ngắn tập mới, cảnh quay trong nhà hôm nay vẫn được tiến hành bình thường. Mẹ Kyung Soo còn bận lo nhà cửa nên hôm nay, “maknae” sẽ được vinh dự mua cơm đưa đến cho ông đạo diễn của gia đình. Trời vẫn không ngừng mưa, đoàn người hối hả dưới làn nước đáng ghét kia. Kyung Soo cũng không ngoại lệ, cậu, trên tay là một chiếc dù lớn, tiếp tục bước đến tiệm thức ăn nhanh. Con đường thẳng tắp dẫn lối đến quán ăn quen thuộc cũng không xa là bao. Kyung Soo nhanh nhẹn đã “phần” được một hộp bibimbap ngon tuyệt cho cha mình. Nó được gói ghém cẩn thận trong túi giấy cho in biểu tượng của hãng sản xuất cơm gì đó mà cậu không hề biết. Đứng chờ tại ngưỡng cho người đi bộ một lúc lâu để chờ đèn xanh cho người đi bộ bật sáng, Kyung Soo không để ý rằng bên cạnh mình có một vũng nước lớn cần tránh đi. Chiếc ô nhiều màu sắc vẫn được cầm chắc trên tay, mưa cũng đã ngừng rơi một chút, có thể là đáng kể. Chỉ còn 9 giây nữa, đèn đỏ sẽ bật sáng, Kyung Soo đã sẵn sàng bước qua, cậu nhìn quanh nhìn quắt một lúc rồi định đưa chân bước đi. Đột nhiên từ đâu xuất hiện một chiếc moto phân khối lớn, vụt qua mặt cậu, và tất nhiên là cả vũng nước “vô duyên” đó. Nước bắt đầu văng tung tóe, cả người Kyung Soo “dính đạn” thập phần ướt nhẹp. Cậu không biết nên làm gì hơn ngoài việc mở miệng thật to lên mà văng ra mấy câu chửi thề.

Chiếc moto chết tiệt có lẽ cũng biết điều mà chạy xe quay trở lại. Là một nam nhân, vóc người to lớn. Kyung Soo nhìn kĩ từng cử chỉ của tên kia, sau chiếc mũ bảo hiểm đen ngòm kia chắc là một khuôn mặt kiêu kì, cứng đầu, khó ưa. Có lẽ Kyung Soo cũng chưa thể đoán trước được chuyện sẽ xảy ra với mình. Cậu lên tiếng:

–        “Này anh kia, chạy xe kiểu gì thế hả?” – tức giận

Người kia bắt đầu tấp xe vào lề đường, cởi bỏ mũ bảo hiểm, quay về phía cậu:

–        “Xin lỗi”

Giọng hắn trầm trầm, nghe thực rất thích, trên người hắn mang một bộ đồ thể thao đen cùng chiếc áo da khoác bên ngoài. Khuôn mặt cũng vô cùng đẹp trai nữa, và đặc biệt hắn tên Kim Jong In…

“Người…bất…khẩu” Kyung Soo ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy khuôn mặt này, và chết tiệt, hắn vừa xin lỗi cậu. Kiểu này số Kyung Soo đến đây là hết rồi, có khi nào ngày mai hắn sẽ gọi cậu tới và cho một trận nhừ tử vì tội dám tức giận trước mặt hắn hay không.

Jong In nhìn thấy cậu lúc đầu có chút không để tâm, một lúc sau mới phát hiện đây là cậu bé cùng lớp, hôm đó đã biểu diễn bài “Until you”. Cảm giác khó chịu đã tan biến hết trong người hắn, thay vào đó là một chút vui mừng kèm đề phòng.

Nhận ra sự im lặng giữa hai người, Jong In lên tiếng trước:

–        “Cậu…” – hắn ngập ngừng – “không sao chứ?”

–        “À à, tôi ổn”

Kyung Soo nắm chặt chiếc dù trên tay, trời đã bắt đầu mưa trở lại, hắn đứng ngoài chiếc ô đã nhiễm từng đợt nước kia.

–        “Tôi không để ý đường sá cho lắm” – Jong In nói

–        “Không sao, không sao” – cậu nói rồi đưa ô về phía hắn, đủ che cho cả hai người.

Jong In hơi bất ngờ vì hành động này của cậu nên có chút để phòng mà dịch ra, để mình bị ướt.

–        “Áo quần của cậu bẩn hết rồi, để tôi đưa cậu về thay bộ khác” – Jong In tiếp tục

–        “Tôi không sao, người đáng lo là cậu. Trời đang mưa…”

–        “Không sao, để tôi đưa cậu về”

Kyung Soo liên tục từ chối khiến hắn cũng đành thôi. Kết thúc những câu nói dài dòng của hắn bằng:

–        “Mai tôi sẽ mang đền cho cậu bộ đồ khác, cứ vậy nhé?”

Rồi đi tới nơi đậu moto. Kyung Soo nói với theo:

–        “Kim Jong In, cậu không có áo mưa cơ mà, về nhà đi trước khi cảm đấy”

Hắn quay lại nhìn cậu một cái rồi phóng xe đi mất. Kyung Soo không hiểu nổi ánh mắt đó có ý nghĩa gì, chỉ biết nó cực kì khó hiểu.

–        “Có khi nào…vì mình gọi thẳng tên hắn hay không? Đúng rồi, mình tự giết mình rồi, thằng Kyung Soo ngu ngốc này. Còn dàm ra lệnh cho hắn nữa, chẳng lẽ mình không biết hắn là hắc đạo? Khá khen cho mày, Kyung Soo, lá gan thì to mà óc thì nhỏ. Phen này chết chắc rồi…”

Cậu vừa đi vừa tự lầm bầm một mình. Quả thật Kyung Soo cũng có hơi chút ngạc nhiên, đó là cuộc hội thoại đầu tiên giữa cậu và “Người bất khẩu”. Không ngờ hắn cũng có thể nói với cậu trên hai dòng, hồi trước đâu có nghe hắn nói bao giờ với ai đâu. Kyung Soo tự vấn và càng xác định thêm cậu chuẩn bị xuống chầu Diêm Vương.

Cơn mưa đã tạnh hẳn, đâu đó một chiếc lá vàng đã rơi xuống, báo hiệu một mùa thu đã chính thức bước sang.

.

.

.

Kyung Soo thường tự thưởng cho mình một buổi sáng tốt lành bằng cách dậy thật sớm, mở tung rèm cửa sổ trên gác. Từ chiếc cửa sổ nhỏ đó, cậu có thể nhìn thấy thành phố Seoul hoa lệ này bước vào một ngày mới. Kyung Soo hít thở lấy không khí trong sạch hiếm có vào mỗi sáng sớm, khi mọi người còn chưa tỉnh dậy. Có cũng có thể coi như sở thích của cậu nam thanh niên mới lớn. Mỗi ngày đối với Kyung Soo đều là một điều bí ẩn, và hôm nay cũng vậy…

Kyung Soo hôm nay đến trường với tâm trạng nơm nớp lo sợ. Một là vì bài kiểm tra 15 phút của ngày hôm nay, hai là sợ bị “Người bất khẩu” trả thù chuyện hôm qua. Nhưng rồi cậu cũng tự trấn an bản thân mình: hắn chưa tới. Kyung Soo trải qua giờ học đầu tiên khá êm thấm, “Người bất khẩu” cũng chưa thấy có mặt, đến lúc điểm danh cũng chẳng thấy đâu.

Tiếng chuông bãi tiết từng hồi một vang lên, Baekhyun ngồi bên cạnh bắt đầu lại mở cái miệng “bà tám” của cậu ta ra để “chém” cho Kyung Soo nghe. Cậu đang chăm chú vào mấy công thức Toán học vừa nãy nên cũng chỉ ậm ừ cho qua. Chỉ đến khi Baekhyun lên tiếng:

–        “Yah, Kim Jong In đến kìa”

Thì cậu mới ngẩng mặt lên nhìn. Đúng là hắn rồi. “Người bất khẩu” tới lớp với vẻ mặt không khác ngày thường là mấy, đôi mắt vẫn lim dim buổn ngủ, đầu tóc rối xù bồng lên càng làm hắn thêm vạn phần đẹp trai. Nhưng điểm bật thường ở đây lại chính là hắn ta đang tiến về phía Kyung Soo, và trên vai hắn đang có thứ gì đó, hình như là chiếc ba lô…Ba lô? Kyung Soo tự vấn, hắn đến trường có bao giờ mang theo sách vở đâu chứ. Nghĩ đến đây cậu lại càng chắc chắn về số mạng ngăn ngủi của mình. “Người bất khẩu” tiến đến trước bàn cậu, Kyung Soo chỉ biết giương đôi mắt không-thể-to-hơn của mình mà nhìn hắn ta.

Ánh mắt đó thực sự làm “Người bất khẩu” bối rối, hắn vừa bắt gặp ánh mắt đó đã lập tức quay đi nhìn sang chỗ khác, không thể tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cậu như thế được. Hắn cầm chiếc balo rồi đập thẳng nó xuống bàn cậu cái “rầm”, hắn thường thô lỗ vậy, khiến Kyung Soo suýt rơi tim ra ngoài. Cả lớp hầu như đã hướng mắt về phía Kyung Soo, nghi hoặc. “Người bất khẩu” ho một tiếng rồi quay về chỗ của mình, để lại một Kyung Soo vừa hồn lìa khỏi xác. Trước khi rời đi, Jong In đã tự động liếc cho đám-hay-tò-mò kia một cái sắc lẻm khiến chúng tự động trở về với công việc đang dang dở. Chỉ có Baekhyun ngồi bên cạnh Kyung Soo là vẫn nhí nhảnh như chó cảnh mà tra hỏi cậu:

–        “Này, cái gì đấy? Kyung Soo, cậu có chơi với tên đó nữa sao?”

Kyung Soo ngạc nhiên một hồi, các tế bào thần kinh vẫn chưa nuốt hết được câu hỏi của Baekhyun. Tay run run chạm tới chiếc balo đang nằm trên bàn, màu đen từ nó thôi cũng đủ làm Kyung Soo tưởng tượng đến một thảm cảnh nào đó trong cuộc đời cậu do “Người bất khẩu” gây ra. Có khi nào là một con dao hay khẩu sung hắn “ban tặng” cho cậu tự kết liễu? Baekhyun không nghe cậu trả lời nên lại hòa chung vào không khí căng thẳng đang diễn ra này. Kyung Soo vội mở chiếc khóa balo ra, và thứ cậu nhìn thấy không có gì là một trong những bi kịch cậu đã thêu dệt nên. Chỉ là một chiếc sơ mi trắng, Kyung Soo thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe Baekhyun hỏi mới giật mình thức tỉnh:

–        “Hắn đưa cậu áo sơ mi làm chi vậy?”

Hình như…Kyung Soo cố lục tìm trong tiềm thức non nớt của mình về một khoảnh khắc liên quan đến sơ mi trắng. Ngày hôm qua hắn có đi qua cậu làm bẩn hết quần áo và có nỏi câu kiểu như “Mai tôi sẽ mang đền cho cậu bộ đồ khác, cứ vậy nhé?”. Có lẽ nào, Kyung Soo quay sang nhìn Jong In, “Người bất khẩu” vẫn đang nằm ngủ dài trên bàn, cuốn sách lịch sử to đùng ngự trị trên mặt hắn suốt những tiết học. Kyung Soo tự hỏi hắn có thực sự tử tế đến vậy, nếu muốn đền bù thiệt hại chỉ cần đưa thẳng áo cho cậu là được rồi, có nhất thiết phải tạo sự rùng rợn lạnh gáy như thế hay không? Kyung Soo vừa nghĩ vừa tự cảm thấy bản thân thực quá có óc tưởng tượng, con người của Kim Jong In hắn có lẽ cũng không quá đồi bại.

Suốt năm tiết học, Kyung Soo chốc chốc lại quay xuống nhìn “Người bất khẩu”, và lúc nào cũng vậy, hắn chỉ giữ nguyên một trạng thái: ngủ. Nhiều lúc cậu tự hỏi có khi nào hắn ta không được ngủ đêm hay không mà sao lúc nào cũng có thể ngủ ngon như vậy.

Tiết cuối, ngoài trời đã nắng lên một chút. Trường học này có chút đặc biệt, nó được khai giảng vào tháng Chín, không giống các trường phổ thông khác ở Hàn Quốc là khai giảng tháng Ba, trường Kyung Soo học lấy theo tiêu chuẩn Anh Quốc khai giảng tháng Chín và kết thúc năm học vào tháng Tám năm sau. Đúng là Đông Tây kết hợp. Cả lớp học uể oải, đứa thì tám chuyện, người lại ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thực sự tâm thế học trở lại sau ít tháng nghỉ hè vẫn chưa thực sôi nổi là bao. Baekhyun đã bắt đầu lấy truyện tranh ra đọc, Kyung Soo vẫn chú tâm vào cuốn sách Lượng Giác trên tay, thi thoảng quay đầu xuống nhìn gì đó chưa xác định. Thầy giáo trên kia vẫn thao thao bất tuyệt, nước bọt vang lung tung, lâu lẩu nổi điên vì không có học sinh nào chịu chú ý đến bài giảng. Dư âm mùa hè vẫn đang còn hiện hữu đâu đây.

Tiếng chuông tan trường vang lên dồn dập, thày giáo trên kia vẫn còn níu kéo chút kiến thức cuối cùng, học sinh dưới này hơn phân nửa đã xách balo trên vai. “Người bất khẩu” cũng đã đứng dậy, không thèm để ý một ai mà bước ra khỏi lớp, trên tay đung đưa chiếc chìa khóa moto của hắn. Lúc thầy buông phần xuống là lúc lớp học ùa ra như bầy ong vò vẽ vỡ tổ, ồn ào như chưa bao giờ được. Kyung Soo vẫn đang thu dọn sách vở vài trong cặp, cậu luôn là người phải về cuối cùng để kiểm tra hệ thống điện đài, khóa cửa lớp cẩn thận. Và những lúc này, tên Baekhyun đáng ghét vẫn thường xuyên xuất hiện trò chuyện chờ Kyung Soo về cùng. Nhìn quanh để kiểm tra một lượt cuối cùng, Kyung Soo mới yên tâm khóa cửa lớp ra về, Baekhyun bây giờ mới lên tiếng:

–        “Lớp trưởng cũng khổ thật đấy, phải làm biết bao nhiêu việc thế…”

–        “Tại cái lớp mình chả có ai giỏi giang và có trách nhiệm như tao hết mà…” – hóng hách

–        “Này, chém gió nó vừa thôi nhóc” – Baekhyun bĩu môi

–        “Kệ chó tao”

Kyung Soo dùng chân phát vào mông Baekhyun đau điếng, kết quả hai đứa rượt đuổi nhau suốt sân trường, đến lúc tới được cổng để ra về thì cũng thở hổn hền không ra hơi nữa rồi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên Baekhyun lên tiếng:

–        “Của mày kìa”

–        “Gì chứ?”

Kyung Soo nhìn về phía Baekhyun chỉ, là “Người bất khẩu”, cậu ta đang làm gì ở đây cơ chứ? “Người bất khẩu” dựa người lên chiếc moto màu bạc của hắn, tay mân mê điếu thuốc trên tay. Hắn vừa nhìn thấy cậu đến đã vội dập ngay điếu thuốc kia. Chăm chú nhìn Kyung Soo rồi hướng con mắt ghen ghét về phía Baekhyun, cậu ta cũng biết thế mà cụp mắt xuống. Kyung Soo lại cảm giác chết chóc, sau gáy lại nổi lên một đợt gió khiến tự khiến rung mình.

–        “Cậu làm gì ở đây vậy, sao còn chưa về?” – cậu giả tạo lên tiếng, không mong đợi hắn sẽ trả lời

–        “Sao lâu quá vậy?” – “Người bất khẩu” lên tiếng

Đến Baekhyun cũng còn phải ngạc nhiên vì câu nói này của hắn, học với nhau nhiều năm rồi nhưng Baekhyun chưa nói được với hắn câu nào, đằng này hắn lại tự động nói chuyện với Kyung Soo, hắn có vẻ hơi kì lạ.

–        “Cậu…đợi tôi sao?”

Kyung Soo ngạc nhiên, lại càng chắc chắn thêm về hai từ “tử tế” của người kia. “Người bất khẩu” không nói gì, chỉ đưa tay nắm lấy cặp của cậu. Kyung Soo bị giật mình nên cũng chẳng kịp phản ứng, chỉ ú ớ vài tiếng. Jong In lại lên tiếng một lần nữa:

–        “Lên xe đi, tôi đưa cậu về”

–        “Nhưng còn Baekhyun…”

Kyung Soo ngập ngừng, vạn phần muốn từ chối hắn, nhưng lại nghĩ về lí lịch trích ngang của hắn mà rùng mình, đành đưa bạn mình ra làm bia đỡ đạn. Baekhyun tự hận bản thân tại sao lại có loại bạn như thế này thì nhận được một tia điện tóe ra từ mắt hắn, miệng lắp bắp:

–        “Tớ…không sao. Cậu cứ để Jong In đưa về đi”

–        “Cái gì?”

Kyung Soo phát hoảng vì thằng Baekhyun chết tiệt này. Nó dám phản bội lại cậu. Kết quả cậu phải trèo lên xe hắn thật. Lưng hắn rộng và vững chãi, Kyung Soo do ngồi chưa vững nên hắn mới chỉ rú xe một cái đã cả người ôm chầm lấy hắn. Jong In có một cảm giác thực rất lạ…pha chút ngọt ngào. Hai người đi khuất trước vẻ mặt không-thể-ngạc-nhiên hơn của công tử họ Byun.

Buổi trưa gió bớt hẳn đi, thay vào đó là những tia nắng chói chang. Kyung Soo được “Người bất khẩu” nhường cho cái mũ bảo hiểm to đùng, mắt từ từ nhắm lại, hưởng thụ hương thơm ngào ngạt từ nơi nào đó đưa tới. Là gió, là hương vị của gió, Kyung Soo rất ít khi được đi moto nếu như không muốn nói là chưa đi bao giờ. Vận tốc 100km/h, chỉ năm phút sau Kyung Soo đã về đến lối dẫn vào nhà. Cậu vừa mới chỉ cho hắn địa chỉ đã thiếp ngay trên lưng hắn. Jong In dừng xe lại, chờ đợi chuyển động “bước xuống xe” của cậu nhưng mãi không thấy gì, ngoảnh đầu quay lại thấy Kyung Soo đã thiếp đi từ lúc nào. Đặc biệt hơn, Jong In lại để mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy mà không hề gọi Kyung Soo dậy.

Hắn thích những khoảnh khắc như vậy, cảm giác có ai đó tựa vào lưng mình để ngủ thực thích. Đối với con người như vậy, đó đã được gọi là hạnh phúc rồi. Hắn cũng muốn nghe Kyung Soo hát, nếu được nghe cậu hát một lần nữa, Jong In sẽ vui đến thế nào.

Hắn ho nhẹ một cái đánh thức Kyung Soo, không ngờ cậu nhóc này lại đoảng đến thế. Giật mình tỉnh dậy trên lưng Jong In, không biết theo quán tính nào mà nhào về trước ngã luôn xuống đất. May còn có cái mũ bảo hiểm che đầu. Jong In quay đi cười nhẹ, bước xuống xe đỡ Kyung Soo dậy.

Kyung Soo vừa được đỡ đứng lên vừa tự trách mình quá ngu ngốc, sao lại dám làm xước mũ của hắn. Cậu nhanh nhẹn gỡ nó xuống, miệng rối rít xin lỗi:

–        “Tôi xin lỗi, thực sự không cố ý”

–        “Không sao. Đây đúng địa chỉ chứ?”

Kyung Soo quay lưng ra sau nhìn, đúng là con hẻm bước vào nhà rồi. Cậu vừa trả mũ, lấy lại chiếc cặp lên tay hắn vừa cảm ơn vì hắn đã đưa về nhà. “Người bất khẩu” lạnh lùng nói:

–        “Được rồi, cậu vào nhà đi”

Lá gan của Kyung Soo bắt đầu phìn trướng lên, cậu rảo bước về nhà, không quên quay lại vẫy tay chào tạm biệt:

–        “Jong In về nhé! Cảm ơn hôm nay đã đưa tôi về, cậu về nhà cẩn thận, nhớ đừng la cà đâu hết nha! Bye”

Kyung Soo vẫy tay lia lịa rồi quay lưng chạy vào nhà. Bước thêm được năm bước nữa, cậu mới ngần ra mình vừa làm một chuyện tày đình. Cứ ngỡ đó là Baekhyun, ngày nào cũng có thể tạm biệt gần gũi như thế, hôm nay lại không để ý đó là “Người bất khẩu”. Do Kyung Soo, lần này mày chết chắc rồi. Cả chiều hôm đó, Kyung Soo không ngừng suy nghĩ về Jong In, từ cách hắn tử tế đền áo cho cậu, đến lúc hắn đưa cậu về nhà. “Có lẽ, “Người bất khẩu” cũng không hẳn là một kẻ xấu”

Jong In đã đứng đơ người nơi vừa tạm biệt Kyung Soo trước đó một lúc lâu. Kyung Soo quả thực rất dễ thương, lại không coi hắn như một con quỷ dữ mà thân thiện chào hắn như thế. Jong In tự động cảm thấy bối rối, hắn…thậm chí còn chưa biết tên cậu. Chỉ là, Jong In chưa bao giờ để ý đến bất cứ thứ gì ở cậu cho đến hôm nghe cậu biểu diễn. Jong In thầm nghĩ, thích một người mà đến tên của người ta cũng không biết. Kim Jong In, mày là cái thế loại gì vậy? Mà khoan đã, thích một người?

Ừ, Kim Jong In đã thích cậu rồi đấy.

End chapter 3.

chau-hoa-tu-dinh-huong_(5)

≧✯◡✯≦ Cờ-mờ-tờ vài dòng đi ≥^.^≤ Use this: o(>﹏<)o ⇎_⇎ ♥‿♥ ◔_◔ ಠ~ಠ ❀◕ ‿ ◕❀ (✿◠‿◠) (‾▿‾~ ) ≧◡≦ \(≧▽≦)/ ≧△≦ ㄟ(≧◇≦)ㄏ (≧ロ≦) (≧◡≦) ▰˘◡˘▰ ╮(╯_╰)╭ (¯¯3¯¯) o(︶︿︶)o 〒_〒 (‵o′) ヽ(`Д´)ノ (╯‵□′)(◕‿◕✿) (。◕‿◕。) o(╥﹏╥)o ╭(╯^╰)╮(‾-ƪ‾) Σ( ° △ °|||)