Chap 20: One Autumn Day
Những ngày tháng ấy thời gian chậm trôi bên cạnh đôi ta…
Hôm nay là ngày thứ hai người nhà được vào thăm bệnh nhân cấp cứu. Chanyeol cũng đã khá bình phục, đã không cần đeo bình oxi, có thể ăn được cháo, nhưng thể trạng vẫn khá yếu, chưa thể cử động mạnh. Baekhyun cùng Kyung Soo và bác gái vào bệnh viện, nhưng nó chỉ dám đứng ngoài mà không vào. Mẹ cậu khóc hết nước mắt khi nhìn cơ thể tiều tụy của con trai mình, bác gái vốn yếu đuối như thế. Kyung Soo cũng thương anh nhưng không dám khóc, sợ làm anh trai càng buồn hơn. Mẹ cậu bón cho cậu mấy thìa cháo rồi mệt quá mà để Kyung Soo đưa về.
– “Vất vả cho em rồi, Jong In đâu?” – Chanyeol thều thào, tiếng cậu không còn như xưa
– “Anh ấy cũng về nghỉ rồi, cả đêm qua mọi người đã thức nên giờ em đuổi về hết rồi” – Kyung Soo dìu mẹ
– “Em ở lại với hyung à?” – cậu hỏi
– “Không, em phải đưa mẹ về”
– “Vậy, ai sẽ chăm sóc hyung?”
– “Hyung không tự chăm được à?” – Kyung Soo đùa
– “Cái thằng này…hyung mày như thế này thì làm sao…” – Chanyeol không dơ nổi tay lên đánh Kyung Soo nữa, điều đó làm tim Kyung Soo nhói lên
– “Thôi, hyung đừng lo, em thuê bảo mẫu rồi!” – Kyung Soo cười
– “Bảo mẫu? Em nghĩ hyung là ai?”
– “Tí nữa sẽ biết. Em về đây!”
Kyung Soo dẫn mẹ ra khỏi cửa, trò chuyện với ai đó một chút rồi rời khỏi bệnh viện, chăm sóc anh trai bệnh tật đã khổ, lại còn cả thêm mẹ đa cảm nữa. Nếu không có ai giúp đỡ chắc Kyung Soo đã quỵ từ lâu.
.
.
.
Cánh cửa bật mở, chắc người “bảo mẫu” đó tới rồi. Trên tay còn cầm một hộp đựng cháo dành cho cậu. Cũng đã đến giờ ăn trưa, cậu cũng cảm thấy đói rồi nhưng không thể tự ăn, chắc phải nhờ người đó bón cho, ngại quá đi mất.
– “Xin chào” – cậu chào nhưng không ngẩng mặt lên
– “Chào”
Một giọng nam quen thuộc vang lên, không thể nhầm lẫn được. Chanyeol vội vàng đưa mắt lên. Đúng rồi, mái tóc đó, đôi mắt đó, chiếc mũi ấy, đôi môi ấy, tất cả, quá quen thuộc vì tất cả đều là của cậu.
– “Baekhyun à!” – Chanyeol rạng rỡ
– “Bất ngờ không?” – Baekhyun nở nụ cười với nó, từ rất lâu rồi cậu chưa được nhìn thấy
– “Cậu đến đây lúc nào vậy?”
– “Cùng lúc với Kyung Soo”
– “Vậy sao không vào?” – Chanyeol thắc mắc
– “Không thích” – nó lại trả lời một cách cụt ngủn
Hai người ngồi đối diện nhau, hai ánh mắt trao nhau, lần này là nó phá tan bầu không khí im lặng:
– “Chanyeol, tớ đã xem thư rồi…Cậu…lần sau không được làm như thế này nữa. Lời chia tay thì coi như không có đi, đừng có làm cho người ta lo nữa…”
Baekhyun nói đến đây thì bật khóc, nhìn người yêu như vậy cậu không khỏi đau lòng:
– “Baekhyun à, có những chuyện, tớ không quyết được…”
– “Vậy cậu vẫn muốn chết nữa sao? Cậu nỡ lòng để tớ lại ở đây sao?”
– “Thôi nào, Baekhyun. Tớ sẽ không làm vậy một lần nào nữa, được chưa?” – Chanyeol vỗ về
– “Cậu hứa đi” – nó giơ ngón út trước mặt cậu
– “Thật…trẻ con quá đi”
Chanyeol cũng giơ tay ra nghéo tay với nó. Tay cậu giờ không còn lực nữa, chạm vào tay cậu khiến nó muốn khóc quá. Nước mắt cứ như thế mà tuôn trào…”Ôi! Đừng khóc mà…Baekhyun…”. Cậu tiến tới hôn lên môi Baekhyun, đã lâu lắm rối, đôi môi này. Hai người cùng ngồi đó và hôn nhau ấm áp ngọt ngào vô cùng, tay cậu luồn qua cổ nó, ấn nụ hôn sâu hơn. Lưỡi cậu nhanh chóng trườn qua lưỡi nó, cảm nhận vị ngọt trong miệng nó. Nụ hôn kéo dài chừng một phút. Cậu quá yếu để buồng phổi đủ khí. Nhưng khi nhìn thấy nó, cậu chỉ cần nhẹ đấy nó xuống cũng khiến Baekhyun nhanh chóng nằm gọn trong lòng nó. Chanyeol hít hà hương thơm từ tóc nó, sẽ là kỉ niệm đẹp nếu bây giờ cậu đột ngột ra đi. Baekhyun nằm trong lòng cậu không hề nói gì…
– “Baekhyun à, trái tim tớ…không còn nguyên vện nữa” – Chanyeol lên tiếng
– “Sao? Cậu có ai khác à? Cô Taylor gì đó phải không ?” – Baekhyun bĩu môi
– « Không phải, đồ ngốc này » – Chanyeol khẽ gõ đầu Baekhyun khiến nó la lên – « Ý tớ là…tớ bị bệnh hở và phì van tim, một chứng bệnh rất lạ…có thể chết bất cứ lúc nào… »
Nó có thể cảm nhận rằng Chanyeol đang khóc khi nói câu đó…
– « Không có cách nào sao ? » – Baekhyun hỏi nhỏ
– « Cần một trái tim khác thế vào, nhưng ở đây bác sĩ không thể tìm thấy trái tim nào, mà nếu có tìm thấy thì tỉ lệ cấy ghép tim thành công cũng rất thấp, vì nó đã lan sang một số bộ phận khác… »
– « Sao cậu biết hết chuyện đó ? »
– « Tớ giả vở ngủ rồi nghe lén đấy ! Thấy tớ diễn cảnh ngủ có giỏi không ? » – Chanyeol cười
– « Chanyeol à » – nó ôm chặt cậu hơn – « Cậu đừng lo, nhất định sẽ có người hiến tim, rồi ca phẫu thuật sẽ thành công thôi »
– « Nếu…không thành công ? » – Chanyeol ngập ngừng
– « Xin cậu đấy, đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa được không ? » – Baekhyun gắt
Nó vùng dậy khỏi người cậu, hằn hộc trờ lại cái ghế rồi múc cháo ra cho Chanyeol ăn. Cậu cũng há miệng ra cho nó đút, mắt cứ nhìn chăm chăm lên Baekhyun mà mỉm cười.
– « Cứ thế này mãi thì thật tốt biết bao » – cậu cười hiền
– « Cậu có muốn cưới không ? » – Baekhyun đột nhiên hỏi
– « Sao ? » – Chanyeol mở to mắt
– « Không có gì…không có gì… »
Đúng vậy, thà cứ mãi mãi như vậy, nó sẽ luôn phải chăm sóc cho cậu như một người vợ. Thật tuyệt biết bao khi hằng ngày đều được nhìn thấy nó xinh đẹp như vậy.
.
.
.
Baekhyun nhẹ nhàng mở cửa phòng :
– « Thưa bác sĩ … »
.
.
.
Mấy ngày hôm nay cậu đã có thể ra ngoài hướng chút khí trời, tuy chỉ là trên xe lăn. Lạ là hôm nay Baekhyun không đến, thường thì ngày nào Baekhyun cũng đến và ở lại cùng cậu cả ngày, nói chuyện với cậu cho đỡ buồn, lúc thì mang theo sách, khi thì đĩa nhạc,…Từng ngày từng ngày trôi qua với cậu thật hạnh phúc, đang suy nghĩ mông lung thì Kyung Soo bước vào :
– « Hyung, có muốn dạo một vòng không ? »
– « Được thôi, dìu hyung nào … » – Chanyeol đưa tay ra
– « Nhưng hyung…thay áo quần chút đi »
– « Sao phải thay áo quần cơ chứ ? » – Chanyeol ngạc nhiên
– « Thì cứ thay đi »
Hôm nay mọi chuyện xảy ra hết sức kì lạ, Baekhyun không đến, Kyung Soo lại bắt cậu mang một bộ vest đen, chải chuốt vô cùng đẹp trai, cơ thể cậu đã khá hơn do ăn uống đầy đủ, lại là do có nó ở bên cạnh nên vẻ mặt bây giờ cũng tràn đầy sức sống…Nhẹ nhàng dẫn anh đến một khu vườn sau bệnh viện, dạo được một chút thì Kyung Soo dùng vải đen bịt mắt Chanyeol lại :
– « Kyung Soo ! Sao thế hả ? » – giọng Chanyeol the thé
– “Hyung ngồi yên đi, lát nữa sẽ biết”
Kyung Soo tiếp tục vẫn đưa Chanyeol đến một nơi nào đó. Đi tiếp một quãng nữa thì dừng lại.
– “Hyung à, hyung tự mở miếng che mặt nhé!”
Nói rồi Kyung Soo chạy biến đi mất, cậu có thể cảm nhận được một mùi thơm rất dễ chịu, hình như nơi đây cũng khá đông người…
Lấy tay giựt miếng che mắt kia, cảnh tượng xuất hiện trước mặt cậu thật…
Nó đang đứng đó mang bộ lễ phục màu trắng, tay cầm đóa hoa hồng trắng xinh đẹp, mỉm cười chờ một người nữa…Xung quanh là bạn bè Jong In, Kris, Sehun, Luhan, Kyung Soo và Zitao. Nó đã không dám mời bố mẹ cậu và…Kai.
Cậu thầm hiều ý nghĩa của bộ trang phục mình đang mang trên người. Nước bắt đầu làm nhòe mắt cậu, dùng hết sức mình, cậu đẩy bánh xe đến lễ đường, dừng lại ở nửa đường.
– “Tớ cũng có điều bất ngờ cho cậu đây!”
Baekhyun đang ngớ người không hiểu cậu nói gì thì cậu đột nhiên đứng thẳng người dậy, tuy vẫn khá loạng choạng nhưng về cơ bản là không cần ai giúp đỡ. Cậu đã cố gắng tập trong không có ai trong phòng. Khó khăn đi tới chỗ bên cạnh Baekhyun, Chanyeol đứng thẳng đưa tay ra cho nó quàng vào. Hội trường này được những người bạn thân thiết chuẩn bị dưới sự cho phép của viện trưởng. Cả đêm hôm qua họ không ngủ và trang trí nên nơi này.
Cả hai cùng nhìn lên vị cha sứ, ở đây là Luhan (cậu được chọn vì cậu đẹp).
– “Park Chanyeol, con có đồng ý làm chồng hợp pháp, mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm đến vợ mình là Byun Baekhyun đây? Dù mưa hay nắng, dù ngày hay đêm, dù già hay trẻ, dù đẹp hay xấu, nguyện luôn ở bên nhau?”
– “Con…đồng ý” – Chanyeol trả lời với chất giọng ngọt nhất rồi nhìn sang nó
– “Con cũng đồng ý”
Nó cũng trả lời rồi quay sang ôm lấy cậu, khẽ thì thầm “Tớ yêu cậu”. Hai người hôn nhau thắm thiết trước mặt bạn bè, anh em. Rồi cùng trao nhẫn, là chiếc nhẫn cậu đã từng tặng nó, vẫn còn ở đó, và mãi mãi ở trên hai bàn tay này, sẽ không bao giờ rời xa. Nhìn sang Baekhyun:
– “Tớ bây giờ chỉ biết có cậu thôi, sau này nhất định, khi khỏe bệnh, tớ sẽ tổ chức cho cậu một đám cười lớn hơn nữa”
– “Tớ không cần, chỉ như thế này là đủ rồi, chỉ cần có cậu làm chú rể là được” – Baekhyun khẽ nói
Tình yêu bao giờ cũng là điều tuyệt với nhất trên cuộc đời, nhất là vào giây phút hạnh phúc, quan trọng nhất đời người, ngày trao nhẫn cưới. Nếu sau này hỏi cậu diễn tả về đám cưới đó thì chắc cậu chẳng bao giờ nói được, bởi trong đám cười ấy, thứ duy nhất cậu nhìn thấy chỉ là Baekhyun, tất cả đọng lại trong tim cậu chỉ là hình ảnh Baekhyun xinh đẹp, người vợ yêu quý trong lễ cười, cùng nói “Đồng ý”, cùng trao nhẫn…
Phần cuối là tung hoa, bất ngờ thay người nhận không ai khác lại là Kyung Soo. Tên Jong In được dịp ôm lấy Kyung Soo rồi giục cưới như Chanyeol và Baekhyun vậy. Đám cưới kết thúc trong nụ cười và niềm vui…Cho đến khi cậu ngã quỵ xuống, tay ôm lấy tim mà kêu gào, sau đó nhanh chóng ngất lịm đi. Nó cũng tái mặt sau khi nhìn thấy cảnh đó, bạn bè nhanh chóng đưa cậu quay trở lại bệnh viện. Chỉ có một mình nó lủi thui trốn ra chỗ khác, một căn phòng nhỏ có bác sĩ cùng các y tá ở trong…
.
.
.
Cậu ngay lập tức được dẫn đi phẫu thuật, bố mẹ cậu khóc thét ở sau, các y tá chạy tới trấn an:
– “Hai bác đừng lo, chúng tôi đã tìm thấy trái tim phù hợp. Ngay lập tức sẽ phẫu thuật cho cậu nhà”
– “Thật chứ? Ai mà tốt bụng như vậy? Hãy cho tôi biết danh tính…có làm trâu ngựa cả đời tôi cùng cam lòng” – mẹ cậu nắm lấy tay cô y tá
– “Một cậu con trai, cậu ấy đã nói với bệnh viện là sẽ giúp đỡ cậu nhà đây, cháu cũng chưa biết rõ là ai. Nhưng sau khi phẫu thuật xong bác sĩ sẽ thông báo ạ! Hai bác cứ yên tâm đi”
Kyung Soo và Jong In dìu bố mẹ ngồi xuống rồi động viên họ. Luhan nhanh chóng chạy lại hỏi:
– “Có thấy Baekhyun ở đâu không?”
– “Không, chắc cậu ta lo quá đi đâu đó để bình tĩnh rồi” – Jong In trả lời
– “Chắc là thế…”
.
.
.
Cuộc phẫu thuật sau 4 tiếng cũng kết thúc, rất thành công. Cậu sẽ hoàn toàn bình phục trở lại mà không để lại di chứng nào. Thật đúng là kì tích. Còn trái tim bệnh tật kia, bác sĩ không hề nhắc đến, càng không nói người nào đã ra tay hiến tặng tim. Bố mẹ cậu thầm cảm ơn…
.
.
.
Cậu ngày qua ngày càng trở nên khỏe mạnh khiến ai cũng vui mừng, nhưng điều khiến cậu bận lòng nhất là mấy ngày nay Baekhyun không hề đến thăm. Cậu rất nhớ nó… Không ai hề biết đến việc nó…đang nằm trong phòng bên cạnh phòng cậu, chờ ngày rời khỏi thế giới này…
Tử thần đã nhắm đến ai thì cũng không thể thoát được, nhưng lại có một quy luật rằng có thể thay thế người trong thẻ bài vận mệnh đó. Và Baekhyun đã lựa chọn nó, nó đã thuyết phục bác sĩ đến gãy lưỡi để được hiến tim, nó biết trước chuyện này nên đã chuẩn bị nên lễ cưới đó, chính Baekhyun, đã hiến tim cho cậu. Con tim cậu bây giờ, là của nó, theo đúng nghĩa đen. Và con tim bệnh tật ấy lại đang nằm trong thân hình nhỏ bé của Baekhyun. Theo như lời bác sĩ nói, nó chỉ còn một tháng, hoặc…một tuần. Tốt thôi, nó cũng chẳng còn người thân nào, thà hi sinh cho cậu hạnh phúc, mình cũng có thể gặp lại bố mẹ…Nó chỉ sợ cậu ở lại một mình sẽ buồn, nhưng còn hơn là để cậu đi trước nó. Baekhyun à, mày ích kỉ quá rồi đấy.
Khoảng hai ba ngày nữa khi cơ thể đỡ hơn Baekhyun sẽ tới gặp cậu. Nghe nói Chanyeol cũng đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Trái tim của nó ngày càng đau hơn, chắc cũng đến lúc rồi…
.
.
.
Mấy ngày hôm nay Chanyeol không hề thấy Baekhyun đến, điện thoại cũng không nghe máy. Luhan cũng không thấy Baekhyun đi làm thêm ở quán cà phê như thường lệ, càng không tới trường. Điều này càng làm cậu lo hơn. Hôm nay Chanyeol đã được xuất viện, bố cậu đích thân đánh xe tới rước con trai về. Cậu đang nằm nghỉ thì cáng cửa từ từ mở ra, Kyung Soo với khuôn mặt niềm nở:
– “Hyung xem ai đến này!”
Sau là Baekhyun, cuối cùng thì nó cũng đến với cậu. Chanyeol thở phào nhẹ nhõm, nhưng Baekhyun trông rất nhợt nhạt, chắc khoảng thời gian chăm sóc cậu vất vả quá nên ngã bệnh mấy ngày không tới thăm được đây mà, Chanyeol đã nghĩ vậy…Kyung Soo vừa đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người, cậu nhảy tới ôm chầm lấy nó rồi ấn nó xuống giường.
– “Yah, mấy ngày nay vợ đi đâu thế hả?” – Chanyeol dở giọng mũi ra
– “Bị ốm một chút thôi” – nó rúc đầu vào lòng đầu cậu, khẽ thì thầm – “Tớ nhớ cậu quá Chanyeol à”
– “Tớ cũng thế, đêm nay ở lại với tớ nhé!”
– “Không được, bố mẹ không cho phép đâu. Vả lại tớ cũng vừa mới bệnh, lỡ lây sang cho cậu thì sao?”
– “Không phải trong lễ cưới đã nói khỏe mạnh hay đau ốm cũng ở bên nhau sao? Haha, tớ sẽ nói với bố mẹ, tớ cũng vừa qua khỏi bệnh mà, không sao đâu. Giờ tớ khỏe rồi” – Chanyeol giơ tay khoe cơ bắp quèn
– “Biết rồi…” – Baekhyun cười hiền
– “Baekhyun à…Cám ơn chúa…Không ngờ có người hiến tim cho tớ thật, cậu đúng là thiên thần của tớ, nói gì đúng đấy. Yêu cậu quá!!!”
– “Á! Tránh ra!!!”
Chanyeol ôm lấy Baekhyun mà hôn khiến nó cũng phải thấy sợ trong vui sướng. Đêm ấy Baekhyun ở lại ngủ cùng Chanyeol, cũng là đêm cuối cùng hai người còn ở bên nhau.
Chanyeol à, nếu cậu biết người hiến tim đó là tớ thì sẽ như thế nào nhỉ? Vậy đúng tớ là thiên thần của cậu rồi. Chồng à, nếu ở lại một mình thì đừng đau buồn quá nhé, tớ nhất định sẽ quay về mà…còn nếu không, kiếp sau tớ sẽ là một cô gái xinh đẹp yêu là lấy cậu, chúng ta sẽ có những đứa con thật xinh đẹp, sống thật hạnh phúc bên nhau…Đừng bao giờ quên tớ nhé Chanyeol…
Mùa đông cũng đã len lỏi đâu đó trong thành phố này, những chiếc lá còn đọng lại của mùa thu từ từ rơi xuống, thật nhẹ nhàng như không muốn người khác biết. Trong ngôi nhà ấy, có hai con người đang cùng nhau ôn lại những kỉ niệm cũ, để khi không còn bên nhau nữa thì vẫn còn những suy nghĩ, hoài niệm về nhau.
End chap 20.