Chap 14 : Get back
p/s : * Ở trong fic, Kai khác với Jong In nhé! Xin lỗi nhưng au thực sự muốn sử dụng cái tên này.
Những ngày tháng ấy khi tớ không còn muốn nhìn thấy ai cả, bao gồm cậu,…
Lễ tang được tổ chức đơn giản. Họ hàng của Baekhyun đều đến khá đông đủ. Suốt ba ngày tang lễ, nó không hề nói lấy một lời nào, không chịu ăn, không chịu ngủ, chỉ mới ba ngày mà người đã gày rộc cả đi. Baekhyun chỉ biết có tự trách bản thân, chuyện đã qua nhưng trong lòng nó vẫn vô cùng day dứt, nó không thể tự tha thứ cho bản thân tội lỗi này được. Bạn bè cùng tới chia buồn với nó. Kris, Sehun, Jong In, Luhan cũng đã ở ben cạnh Baekhyun cả hai ngày để động viên, an ủi, nhưng nỗi đau đó khó mà nguôi ngoai.
.
.
.
Sau khi kết thúc lễ tang, bọn chủ nợ trước kia – mẹ nó mượn tiền họ để trang trải tiền thuốc men – đến nhà siết nợ. Baekhyun phải bán cả căn nhà để trả nợ cho chúng. Rồi một mình dọn tới căn nhà trọ ẩm thấp gần trường vừa rẻ lại vừa tiện cho việc đi học. Nó nhận làm thêm tại một quán cà phê khá lớn, lương tháng cũng vừa đủ để trang trải cho cuộc sống và dư dả một ít để trả dứt nợ. Nói thế không phải là lương quá cao, mà là tiền sinh hoạt nó tiết kiệm hết mức có thể, ngày nào cũng ăn uống qua loa : ngày thì sanwich, ngày thì bánh mì,…chỉ đủ để xong bữa mà thôi. Cuộc sống thật không dễ dàng gì với Baekhyun…Thật không biết nó có thể vượt qua giai đoạn này không nữa ???
.
.
.
Đã hai tháng kể từ ngày Chanyeol rời khỏi Hàn Quốc, Baekhyun ở lại đây chịu biết bao nhiêu khổ cực, ngày nào cũng bị bọn chủ nợ đến lôi ra chửi mắng, thậm chí là đánh đập nó đến bầm dập, không lết nổi về nhà. Nhưng nó vẫn chờ đến cái ngày cậu trở về, ở bên cạnh nó, quan tâm, chăm sóc nó. Nó chưa thể biết rằng khi cậu trở về, nó có thể nhìn mặt cậu hay không.
Hè đã sắp qua rồi, một chút thu đã tới, gió se lạnh, sương chùng chình vào sáng sớm, mùa thu đem đến cảm giác nao lòng.
Những ngày tháng không có cậu, nó thực sự cảm giác khó khăn. Lên lớp học không thể tập trung, lâu lâu cứ ngoảnh sang chỗ Chanyeol ngồi trước kia nhìn một lúc lâu, Luhan kế bên nhìn không khỏi phiền muộn. À, còn có một nhân vật nữa, đó là Kai, cậu bạn của Baekhyun (được giới thiệu ở chap 12). Gia đình của Kai cũng không khá giả gì, nhưng khá trùng hợp rằng chủ phòng trọ Baekhyun thuê lại chính là bố mẹ Kai, vì thế cậu ta có thể chứng kiến hết cảnh nó bị đánh đập, săn đuổi của những tên chủ nợ. Trong khi Chanyeol không có ở đây, cậu ta luôn chăm sóc cho Baekhyun. Mỗi khi Baekhyun bị đánh, câu ta luôn là người ra căn ngăn, đôi khi còn bị đánh theo, sau đó còn đưa nó về mà chưa bao giờ thấy lấy một lời trách móc. Cậu ta rất dịu dàng với Baekhyun, luôn quan tâm, chăm sóc nó như thể người yêu, và điều đó làm Baekhyun cảm thấy vô cùng ngại nhưng Kai vẫn luôn muốn ở bên cạnh nó.
– « Baekhyun này, tối nay qua nhà tớ ăn cơm được không ? Bố mẹ tớ rất mong đấy » – Kai nói bên tai Baekhyun
– « Được thôi, cảm ơn » – Baekhyun hờ hững, từ khi bố mẹ nó mất, nó chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì
– « Ừm » – Kai mỉm cười
Kai thích Baekhyun, đã từ lâu rồi. Từ ngày mới tới lớp, Baekhyun là người đầu tiên bắt chuyện với hắn. Hắn đã yêu nó từ lần đầu tiên, nụ cười ấy, đôi mắt ấy, giọng nói ấy, tất cả đã in sâu vào tâm trí Kai đến một ngày phát hiện Baekhyun thuê phòng trọ nhà mình, Kai đã vui sướng biết bao nhiêu. Cũng rất đau lòng khi nhìn người mình yêu không yêu mình, luôn mong chờ một người khác, tình yêu đơn phương của hắn thật đáng thương, và còn chứng kiến người mình yêu bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, tim hắn càng quặn đau hơn, hắn vừa băng bó vết thương cho nó càng hận tên Chanyeol đã bỏ nó mà đi. Khi hỏi đến thì mắt Baekhyun sáng ngời lên, tuy nó chẳng bao giờ cười cả. Hắn cũng nhớ nụ cười của nó, nụ cười tựa như thiên thần đã lấy đi trái tim nhỏ bé của hắn. Thật tốt nếu tên Chanyeol đó không quay về, và Baekhyun mãi mãi luôn ở bên hắn…
.
.
.
Chanyeol đã đi được nửa năm, tình cảm của Kai dành cho Baekhyun ngày càng lớn dần, Baekhyun không quan tâm đến thứ tình cảm ấy mà cũng dần thân thiết hơn, chỉ một điều là nó vẫn chưa cười trở lại được. Sự hối hận về cái ngày ấy vẫn còn đeo bám lấy nó, chưa thể dứt ra, đúng là chưa dứt ra một tí nào. Càng suy nghĩ về chuyện ấy, trái tim nó càng đau, nó không thể tha thứ cho bản thân, và bây giờ nó cũng sẽ không tha thứ cho tình yêu của nó và Chanyeol. 6 tháng không phải là một khoảng thời gian dài, nhưng cũng đủ để suy nghĩ chín chắn nhiều thứ. Baekhyun vì Chanyeol mà đến cha mẹ cũng không thiết (hình như hơi quá ???), nó phải tự trừng trị bản thân bằng cách quên cậu đi. Nó đã từng hứa sẽ đợi cậu quay về, sẽ không yêu ai ngoài cậu, nhưng chắc điều này không thực hiện được rồi. Nó đã vứt hết ảnh của cậu, kể cả những tấm ảnh chụp chung cả hai đứa, bởi mỗi khi nhìn lại, nó không thể nào không nhớ đến bố mẹ, về vụ tai nạn sáu tháng trước. Chanyeol lại cắt đứt liên lạc với những người ở đây, chỉ có thể gặp trên các trang mạng xã hội. Đến khi cậu trở về, nó sẽ nói lời chia tay.
.
.
.
Đã sáu tháng từ ngày Chanyeol không được nhìn thấy người mình yêu. Trong lòng nhớ vô cùng, cuộc sống ở đây cũng không phải quá xa lạ hay khó khăn, cậu có thể tiếp xúc tốt. Ngày nào cũng như ngày nào, cậu, từ cánh cửa sổ phòng khách sạn, nhìn lên bầu trời mà tìm kiếm các ngôi sao, cậu tìm kiếm ngôi sao có hình ảnh của Baekhyun.
– « Baekhyun à, bây giờ cậu đang làm gì vậy ? Tớ nhớ cậu quá đi mất… » – Chanyeol một mình lẩm bẩm
Bầu trời đêm ở bang California chỉ toàn một màu đen kịt, hiếm thấy có thành phố lớn nào có thể nhìn thấy sao vào ban đêm. Chỉ là Chanyeol tự mường tượng ra vậy thôi. Cậu nhìn vào chiếc đồng hồ đã bị hỏng kia mà xót xa, đó là món quà nó tặng cho cậu vậy mà bây giờ lại để bị hỏng, cậu thật ngốc mà….
Đang ngồi bỗng từ đâu có một điện thoại lạ gọi đến..
– « Hello ? » – cậu nói
– « Chanyeol à !!! Mày vẫn khỏe chứ ? » – tên kia trả lời
– « Seung Ho à ? Lâu ngày nhỉ ? Tao vẫn khỏe, còn mày ? »
– « Tao tốt, mày ở bên đó chắc sung sướng lắm nhỉ ? Tao đang kẹt quá, tốt bụng thì gửi ít tiền đi.. » – thì ra cậu « bạn cũ » này chỉ gọi điện để mượn tiền
– « Cái thằng sh*t này ! Để xem đã, mà tao đối số điện thoại rồi mà mày vẫn biết được sao?” – Chanyeol thắc mắc
– “Có gì mà tao không biết đâu, lên web tra một tí là được” – hắn khoe mẽ
– “Giỏi nhỉ? Bọn mày bên đó thể nào rồi?” – Chanyeol cười
– “Vẫn ổn cả thôi, Kris, Jong In, Sehun nhớ mày lắm đấy! Min Ah thì suốt ngày nói nhớ mày làm tao tán mãi không đổ, DongHun, MyungSoo,…à mà cả Baekhyun, bố mẹ cậu ta đều chết cả rồi thì phải, bây giờ phải chuyển ra ở phòng trọ, ngày nào lên lớp cũng thấy mặt bầm dập hết cả, may nhờ có thằng tên Kai chăm sóc…” – tên đó kể hết sự tình của nó cho cậu nghe
– “Mày…mày…nói…sao? Bố mẹ…làm sao???” – Chanyeol lắp bắp
– “Mày không nghe tên Baekhyun đó nói gì à? Nó với mày không phải bạn thân à? Sao đến chuyện đó cũng không thông báo gì hết thế? Alo…Chanyeol…Alo???”
Cậu buông thõng cả hai tay, mắt nhìn xa xăm, đầu óc cậu bây giờ không suy nghĩ được gì nữa. Những điều cậu vừa nghe đều là sự thật sao? Cậu không còn tin vào tai mình, hoảng hốt rút điện thoại điện tới cho Kris:
– “Chanyeol à? Sao hôm nay rảnh mà điện cho tao thế? Nhớ lắm phải không?” – Kris đùa
– “Kris…mày nói cho tao biết…Baekhyun…à không…gia đình Baekhyun bị làm sao?” – cậu rằn từng chữ
– “Mày…ơ…mày đang nói cái gì thế?” – Kris lúng túng
– “TRẢ LỜI TAO NHANH, BỐ MẸ BAEKHYUN LÀM SAO?” – Chanyeol hét vào chiếc điện thoại
– “Chanyeol? Mày…sao mày biết?” – Kris đáng lẽ ra nên nói dối, nhưng do quá bất ngờ
– “Vậy…đó là sự thật sao? Bố mẹ Baekhyun chết cả rồi sao? Cậu ta còn phải đi ở trọ, làm thêm nữa hả? Hả?” – Chanyeol gào rống lên trong điện thoại
– “Mày phải bình tình…nghe tao nói…Chanyeol? Chanyeol?”
Điện thoại đã bị ném sang một bên vỡ choang, lòng cậu như lửa đốt. Ngay lập tức thu xếp quấn áo, trả phòng và trở về Seoul, Chanyeol không thể chờ thêm một chút nào nữa hết.
.
.
.
Bây giờ là nửa đêm, sân bay vô cùng vắng vẻ, bóng dáng cậu trai cao lêu ngêu, đứng thấp thỏm lo lắng cho một người cách mình nửa vòng trái đất. Cậu suy nghĩ về Baekhyun, những khổ đau Baekhyun phải chịu đựng mà trái tim thắt lại. Mùa thu lành lạnh, mát mẻ mà lòng ai đó như lửa đang thiêu rụi…
“Cậu sẽ ổn chứ, Baekhyun?”
6 tháng qua, Chanyeol luôn nghĩ về cảnh Baekhyun ngốc nghếch chờ đợi cậu trở về, sẽ nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy cậu. Đời không như mơ, khi trở về đó, điều đầu tiên cậu nhin thấy ở nó lại là điều cậu không mong muốn nhất.
End chap 14.